Thỏa thuận thương mại, Intel, Trump/Powell – những yếu tố đang tác động đến thị trường
Investing.com - Đề xuất của Bộ Tài chính về việc áp thuế 20% đối với thu nhập từ chuyển nhượng bất động sản đang thu hút sự quan tâm lớn từ dư luận và giới chuyên gia. Mức thuế này được tính trên phần chênh lệch giữa giá bán và giá mua (cộng chi phí liên quan). Trong trường hợp không xác định được giá mua hoặc chi phí, thuế sẽ được tính trực tiếp trên giá bán và phụ thuộc vào thời gian nắm giữ bất động sản.
Một số ý kiến cho rằng chính sách này có thể giúp kéo giảm giá bất động sản, mở rộng cơ hội tiếp cận nhà ở cho người dân. Tuy nhiên, phần lớn chuyên gia bày tỏ quan ngại rằng việc áp thuế ở mức cao sẽ tạo ra rủi ro lớn cho thị trường, tiềm ẩn nguy cơ đóng băng giao dịch, gia tăng nợ xấu tại các ngân hàng, làm suy yếu khả năng thanh toán trái phiếu của doanh nghiệp bất động sản, từ đó tác động tiêu cực đến tăng trưởng GDP.
Ông Nguyễn Anh Quê – Ủy viên Ban Chấp hành Hiệp hội BĐS Việt Nam – cho rằng Chính phủ đang đối mặt với bài toán khó: làm sao vừa kiểm soát đầu cơ bất động sản thông qua công cụ thuế, vừa không kìm hãm sự phát triển của thị trường. Theo ông, thay vì đánh thuế đại trà, nên tập trung đánh thuế vào bất động sản thứ hai trở đi, đặc biệt là các bất động sản để hoang, không đưa vào khai thác.
Với các trường hợp nhà đất có yếu tố đặc thù như thừa kế để thờ cúng, hoặc nhà mua cho con, ông Quê đề xuất cần có các cơ chế miễn trừ hoặc quy định thủ tục chuyển nhượng rõ ràng. Đồng thời, chính sách thuế nên được triển khai thí điểm tại các địa phương lớn như Hà Nội và TP.HCM, với mức thuế lũy tiến dựa trên số lượng bất động sản sở hữu hoặc theo giá trị tài sản.
Nếu tính thuế theo thời gian nắm giữ, ông Quê đề xuất khung thuế từ 6% (nếu chuyển nhượng trong vòng 6 tháng), giảm dần còn 2% nếu giao dịch sau hơn 2 năm. Mô hình này nhằm hạn chế lướt sóng nhưng vẫn khuyến khích đầu tư dài hạn.
Luật sư Nguyễn Văn Tuấn – Giám đốc Công ty Luật TNHH TGS – nhìn nhận đề xuất trên thực chất không phải sắc thuế mới mà là sự thay đổi trong cách tính thuế. Tuy nhiên, ông cảnh báo rằng việc đánh thuế trên lợi nhuận ròng là rất khó khả thi trong thực tế hiện nay, bởi việc xác định giá mua và chi phí thực tế gặp nhiều hạn chế. Nhiều trường hợp người dân kê khai giá mua – bán thấp hơn giá thật để giảm thuế, trong khi các chi phí như sửa chữa, môi giới lại không có hóa đơn chứng từ rõ ràng. Điều này dễ dẫn đến tình trạng cơ quan thuế phải áp dụng “phép tính cảm tính”, gây thiệt thòi cho người dân và thiếu công bằng trong thực thi chính sách.
Đồng quan điểm, TS Trần Xuân Lượng – Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu đánh giá thị trường BĐS Việt Nam – cho rằng đề xuất hiện tại mới chỉ xử lý phần “ngọn”, trong khi căn nguyên của vấn đề là sự thiếu minh bạch và thiếu dữ liệu đồng bộ trong toàn thị trường. Theo ông, cần xây dựng hạ tầng số và cơ sở dữ liệu định giá bất động sản làm nền tảng, trước khi triển khai các sắc thuế quy mô lớn.
TS Lượng nhấn mạnh, nếu chỉ tập trung đánh thuế người bán nhanh, trong khi không có chính sách kiểm soát bất động sản bị bỏ hoang, sẽ khiến thị trường càng thêm méo mó. Khi đó, người mua chỉ cần giữ đất đủ lâu để tránh thuế, mà không buộc phải đưa tài sản vào sử dụng, gây lãng phí tài nguyên và mất cân bằng cung – cầu thực.