Năm 1933, sau sự sụp đổ của thị trường chứng khoán năm 1929 và sự thất bại của các ngân hàng thương mại trên toàn quốc, hai thành viên của Quốc hội đã đưa ra một đạo luật, ngày nay được gọi là Đạo luật Glass-Steagall (GSA), tách biệt hoạt động ngân hàng thương mại khỏi ngân hàng đầu tư một cách hiệu quả.
Về cơ bản, các ngân hàng thương mại nhận tiền gửi và cho vay không còn được phép bảo lãnh hoặc kinh doanh chứng khoán, trong khi các ngân hàng đầu tư, bảo lãnh và kinh doanh chứng khoán, không còn được phép có mối liên hệ chặt chẽ với các ngân hàng thương mại.
Đạo luật đã trở nên gây tranh cãi hơn từ thập niên 70 của thế kỷ XX khi các công ty môi giới chứng khoán cạnh tranh trong lĩnh vực dịch vụ ngân hàng truyền thống với loại tài khoản tiền gửi giao dịch có thể sử dụng séc có lãi suất cao. Đến năm 1999, Đạo luật Gramm-Leach-Bliley được ký bởi tổng thống Bill Clinton đã bãi bỏ các quy định của Đạo luật Ngân hàng năm 1933. Đạo luật Gramm-Leach-Bliley đã loại bỏ các hạn chế của Đạo luật Glass-Steagall đối với các liên kết giữa các ngân hàng thương mại và đầu tư, mà một số người cho rằng đây là nguyên nhân gây ra cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008.