Viết bởi Darrell Delamaide
Christine Lagarde có thể không chỉ cảm thấy bận rộn khi bà tiếp quản từ Mario Draghi như là người đứng đầu Ngân hàng trung ương Châu Âu vào cuối năm nay, bà cũng sẽ cảm thấy bị trói buộc nữa.
Draghi cùng 24 đồng nghiệp của ông tại ECB không chia sẻ một lời nào về kế hoạch của họ về các chính sách kích thích tiền tệ khi họ họp vào đầu tháng 6 tại Vilnius.
“Có một thoả thuận rộng rãi", theo biên bản họp công bố vào thứ Năm sau khi trì hoãn lâu hơn dự kiến do địa điểm họp ở bên ngoài, gia tăng bất ổn. Điều đó có nghĩa là Hội đồng cần phải “sẵn sàng và chuẩn bị tâm lý nới lỏng chính sách hơn bằng cách điều chỉnh các công cụ của họ cho phù hợp để có thể đạt được mục tiêu ổn định giá.
Họ không để lại bất kỳ nghi ngờ nào trong suy nghĩ của người dân: “Các biện pháp tiềm năng sẽ được cân nhắc bao gồm cả khả năng mở rộng và củng cố những hướng dẫn trong thời gian tới của Hội đồng quản trị, bằng cách tiếp tục mua tài sản ròng và giảm lãi suất chính sách".
Các biện pháp bổ sung
Quan điểm này đối với tương lai hiện tại đã được đề cập trong cuộc họp hồi tháng 6. Hội đồng đã bổ sung hướng dẫn đối với ngày tăng lãi suất đến giữa năm 2002, khẳng định rằng họ sẽ tái đầu tư tiền lãi trái phiếu khi nó đáo hạn để duy trì mức nới lỏng chính sách và áp chính sách đối với các hoạt động tái cấp vốn dài hạn theo mục tiêu ở các mức rất phù hợp (mặc dù có phần ít thuận lợi hơn so với vòng trước).
Các biên bản họp cũng được tiết lộ cho thấy ảnh hưởng của Philip Lane, cựu Thống đốc ngân hàng trung ương của Ireland, người đã đảm nhận chức nhà kinh tế trưởng vào đầu tháng 6. “Ông Lane" đã nhiều lần trở thành “thợ làm bánh" khi phân tích nền kinh tế, lưu ý khi hạ cấp dự báo tăng trưởng, lập luận về về ủng hộ giữ lãi suất âm, đề xuất các gói biện pháp cho cuộc họp tháng 6, và nhiều công cụ khác...
Vai trò quan trọng
Khi Lagarde kế nhiệm ông vào tháng 11 với tư cách là một nhà phi kinh tế và phi ngân hàng trung ương, có vẻ như chắc chắn rằng vai trò của nhà kinh tế trưởng sẽ trở nên quan trọng theo cách chưa từng thấy kể từ khi Otmar Issing dưới thời Wim Duisenberg.
Trên thực tế, khi các ngân hàng trung ương trên toàn thế giới dường như hơi bất lực và thậm chí không biết gì về lạm phát thấp triền miên cùng tác động chậm chạp của hoạt động kích thích tiền tệ, có lẽ không phải ngẫu nhiên mà hai ngân hàng trung ương quan trọng nhất trên thế giới - Fed và ECB - đang được giao cho các luật sư được đào tạo trong thế giới chính trị hơn là chính sách tiền tệ.
Các nhà đầu tư đang cho rằng, với tư cách là giám đốc điều hành của Quỹ Tiền tệ Quốc tế, Lagarde sẽ đến như một nhà chính trị gia có quan điểm ôn hoà, bà sẽ làm bất cứ điều gì có thể (hoặc bất cứ điều gì cần thiết) để vực dậy nền kinh tế u ám của Châu Âu.
Báo cáo IMF
Nếu có bất cứ ai có nghi ngờ nào về số liệu đó, báo cáo thường niên của IMF về khu vực đồng euro, được phát hành ngẫu nhiên trùng hợp vào thứ Năm, đã đưa ra những bằng chứng xác thực đầy đủ về các kế hoạch của ECB đối với các chương trình kích thích của Brexit, Ý và căng thẳng thương mại.
Khu vực Châu Âu phải đối mặt với một giai đoạn tăng trưởng và lạm phát kéo dài, theo báo cáo của IMF, khiến nó trở nên quan trọng đối với Ngân hàng trung ương để duy trì sự hỗ trợ và thậm chí tăng kích thích theo các kế hoạch.
Vấn đề IMF ít quan tâm nhất là dự báo lạm phát sẽ cách xa mục tiêu 2% của ECB cho đến năm 2022, dự kiến lạm phát sẽ chỉ đạt 1,3% trong năm nay.
Chuyển giao liền mạch
Draghi rõ ràng không có ý định rời khỏi chức vụ như một vị Chủ tịch “vịt què” và sẽ lèo lái ngân hàng trung ương theo hướng mà ông muốn đến phút cuối cùng. Những người tham gia thị trường đang đặt cược rất nhiều, ECB sẽ giảm lãi suất huy động, hiện ở mức âm 0,4%, tại cuộc họp ngày 25/7 hoặc vào giữa tháng Chín.
Với quan điểm ôn hoà của Lagarde, quá trình chuyển đổi cần phải liền mạch. Trong mọi trường hợp, Draghi cam kết ngân hàng sẽ giữ mức tăng lãi suất trong một năm rưỡi nữa trong nhiệm kỳ của mình và có khả năng đưa ECB theo quỹ đạo thích hợp của hoạt động giảm lãi suất và bắt đầu lại chương trình mua tài sản.
Không có vị trí cho quan điểm táo bạo
Không có chỗ trong kịch bản này để Jens Weidmann của Bundesbank, một chính trị gia theo quan điểm táo bạo, người công khai phản đối các chính sách nới lỏng của Draghi, để đảm nhận công việc của người đứng đầu. Bất kể sự điều động của hậu trường - các tin đồn đều đầy đủ trong số họ - điều đó không có khả năng Weidmann có cơ hội thực sự để có được vị trí ở ECB.
Một trong những khía cạnh bị bỏ qua của việc kế nhiệm ECB là cách ECB được mô hình hóa trên Bundesbank và ban đầu dành riêng cho các nguyên tắc đang tuột khỏi sự nắm bắt của người Đức ngay cả khi chính sách tiền tệ khác so với đường lối nghiêm ngặt của Đức.
Uy tín quốc tế
Các nhà lãnh đạo EU đã chọn uy tín quốc tế về hồ sơ theo dõi chính sách tiền tệ để chọn người kế nhiệm Draghi. Khi vai trò của các ngân hàng trung ương ngày càng trở nên chính trị, cựu bộ trưởng tài chính Pháp rõ ràng trông khá hấp dẫn.
Và, tất nhiên, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron không thể để một nhiệm kỳ thay đổi lãnh đạo khác diễn ra mà không đưa một công dân Pháp vào một trong những vị trí hàng đầu của EU. Rốt cuộc, đã gần tám năm kể từ khi Jean-Claude Trichet từ chức chủ tịch ECB.