Vietstock - Giấc mơ đổi đời
Hắn không thể thất bại được, những đồng tiền hắn bỏ ra là tiền tiết kiệm của vợ chồng hắn, hắn cứ để đấy, biết đâu đến khi nghỉ hưu hắn là tỉ phú, lúc đó giấc mơ của hắn trở thành hiện thực thì sao!?
Hắn là một công chức bình thường cấp huyện, tuổi năm nay đã ngoại tứ tuần, tóc đã có vài sợi bạc; nhà hắn ở gần cơ quan, ngày xưa đi làm bằng xe máy, sau bán đi làm việc khác; kể từ ngày bán xe hắn đi bộ, vừa thể dục mà lại bảo vệ môi trường. Đời hắn mơ có ngôi biệt thự với vài ngàn mét vuông đất, có chiếc ô tô cuối tuần về quê thăm ông bà cho hoành tráng, cho oai với dân làng, nhưng ước mơ đó còn xa vời lắm.
Cuộc sống, công việc cứ đều đều như vậy, cuộc đời hắn cứ yên bình, không mấy sóng gió, chỉ có ước mơ có nhiều tiền để cho vợ con khỏi khổ thì hắn không làm được; thỉnh thoảng họp lớp, mấy thằng bạn thời cấp ba thằng thì đi con ô tô vài tỉ, thằng thì khoe mới đổi được căn nhà mặt đường lớn, hắn ngồi lặng lẽ, trầm ngâm nghe mà buồn cho cái phận của mình. Điều đó, thôi thúc hắn muốn làm một cái gì đó để bằng bạn, bằng bè, để thiên hạ thấy hắn không phải là thằng bất tài, vô dụng, hắn muốn đổi đời.
Năm kia, hắn theo học một lớp nâng cao trình độ chuyên ngành kinh tế, học viên lớp hắn đủ loại ngành nghề, nhưng đa phần là người làm doanh nghiệp, có vài giám đốc công ty nhà nước, công ty tư nhân; nghe các bậc tiền bối khuyên, muốn tiến bộ nhanh nên kết bạn với những người giỏi hơn mình, giàu hơn mình, hắn kết thân với vài anh bạn, hy vọng học hỏi được chút gì chăng!
Lân la ngồi uống nước mỗi khi rỗi rãi, hắn tò mò hỏi xem bí quyết làm giàu, người thì khuyên buôn bán bất động sản, người thì bảo mua vàng cho yên tâm, rồi gửi tiết kiệm cho an toàn… khuyên thế thì ai chả khuyên được!!!. Anh bạn thân nhất bảo hắn, hay là “chơi”chứng khoán xem sao, tớ là tổng giám đốc, đang nắm giữ vài triệu cổ phiếu của công ty từ lúc bắt đầu cổ phần hóa, nếu bây giờ bán ra cũng có vài chục tỷ, nghe đến chữ “tỷ” mắt hắn long lanh, cứ như bắt được vàng, ừ thì thử tí xem sao? Biết đâu được!?
Rồi hắn lên mạng tìm hiểu, xem định nghĩa từng thuật ngữ tài chính, chứng khoán; rồi là phân tích cơ bản, phân tích kỹ thuật; thế nào là đầu tư lướt sóng, đầu tư dài hạn…; xem lời khuyên của những nhà đầu tư huyền thoại trên thế giới về chứng khoán; hắn còn tham gia nhóm này, hội kia trên zalo, facebook, stockbook để giao lưu học hỏi, để chộp được tin mật về công ty A, công ty B…; bất cứ trang mạng nào nói đến chứng khoán là hắn xem.
Rồi hắn chọn ngày lành tháng tốt, chọn giờ đẹp thắp hương khấn vái thần tài, tổ tiên để đăng ký tài khoản chứng khoán, có thờ có thiêng mà, huống hồ mình đang làm giàu đây!
Cuối năm 2017, bây giờ nghĩ lại cái thời gian ấy, hắn thấy tiếc cái quá khứ tốt đẹp đó, mấy đứa bạn chơi lướt sóng vài ngày lại báo lãi cổ phiếu này lãi vài chục triệu, cổ phiếu kia được vài triệu, sao mà kiếm tiền dễ thế, mà đúng thật giá cổ phiếu cứ lên ầm ầm, bảng điện tử toàn màu xanh lá cây, nhiều cổ phiếu màu tím mấy phiên liền; bạn hắn bật mí nên mua cổ phiếu này vì có tin tốt sắp ra, cổ phiếu kia sắp thoái vốn… bạn bảo sao làm vậy, hắn đang học mà, chơi một ít mất ít tiền coi là học phí cũng không sao.
May thật! Hắn mua vào rồi mấy ngày bán ra cũng lãi, kiếm tiền thật dễ, thế mà mình không biết sớm; hắn cảm thấy thật tự hào, vừa hoàn thành tốt nhiệm vụ các sếp giao lại kiếm tiền bằng chơi chứng khoán, buôn bán bằng trí tuệ, cho xứng với tấm bằng hắn đang theo học. Ở cơ quan, vừa làm công việc vài phút hắn lại vào xem bảng giá rồi tính hắn lãi được bao nhiêu, quy ra tiền sướng thật, có ngày lãi vài triệu, bằng đúng lương công chức của hắn một tháng, tâm trạng hắn lâng lâng, hắn khoe với vợ số lãi trên tài khoản, vợ hắn chỉ bảo hắn cẩn thận, tìm hiểu cho kỹ hãy chơi lớn, nhiều người chết vì chứng khoán rồi đấy. Đúng là đàn bà! Chả dám làm việc gì lớn, đầu tư thì phải có rủi ro, không liều thì sao làm giàu được!
Đúng là trời không phụ người tốt, tài khoản của hắn toàn thấy màu xanh, hắn bắt đầu chơi lớn hơn, có bao nhiêu tiền, vàng tích lũy, rồi tiền tiết kiệm ở ngân hàng hắn rút về, vay tiền tiết kiệm dưỡng già của bố, mẹ hắn đầu tư vào chứng khoán, thậm chí cái xe máy hắn đi cũng bán nốt (nhà gần cơ quan cần gì đi xe máy) để mua cổ phiếu.
Đầu năm 2018, chứng khoán Việt Nam là một trong 10 thị trường tăng trưởng tốt nhất thế giới, các chuyên gia dự báo chỉ số VN-Index sẽ vượt đỉnh năm 2007, đúng là dự báo như thần! cái ngày lịch sử đó VN-Index đã vượt mốc 1,200 điểm; tài khoản của hắn cũng lãi tới mấy chục phần trăm, đời đúng như mơ, chẳng mấy chốc mình sẽ có xe ô tô đi cho bằng bạn, bằng bè. Bạn bè, mấy em môi giới chứng khoán bảo hắn chốt lời đi, để tránh rủi ro, hắn nghĩ, cứ để đấy, chuyên gia dự báo cuối năm 2018, chỉ số VN-Index có thể lên đến 1,300 điểm.
Than ôi! Bây giờ đang là cuối năm 2018 rồi đây, sao hắn không nghe lời khuyên của mọi người, sao hắn không bán cổ phiếu khi tài khoản đang xanh, từ cái ngày chỉ số đạt đỉnh trên 1,200 điểm, tài khoản của hắn cứ vơi dần, vơi dần, hắn đấu tranh tư tưởng bán đi hay để lại, hắn tiếc cái số lãi hắn vừa mất, hắn càng tiếc số tiền tiết kiệm của hắn, hắn tự nhủ rồi chỉ số nó lại lên mà, điều chỉnh vài hôm thôi, hắn quyết để lại không bán.
Rồi tình hình thế giới biến động thất thường, từ biến động chính trị, rồi Fed tăng lãi suất, đến chiến tranh thương mại Mỹ - Trung,… Cứ vài ngày ông Donald Trump lại lên Twitter cho vài bình luận, chỉ số tăng lên thì ít, giảm thì nhiều. Đầu hắn quay như chong chóng, tài khoản âm ngày càng nhiều, mà sao hắn chọn toàn cổ phiếu cơ bản, trong nhóm bluechip, công ty toàn đứng đầu ngành, tăng trưởng đều đặn, rồi tình hình kinh tế vĩ mô trong nước vẫn tăng trưởng ổn định mà giá cổ phiếu vẫn giảm liên tục.
Bây giờ thì tài khoản của hắn đã vơi đi một nửa so với số vốn hắn bỏ ra, hắn tiếc nuối, hắn tự trách mình giá mà bán đi khi đạt số lãi trong kỳ vọng, giá mà mình không quá tham, giá mà mình chấp nhận đau đớn cắt lỗ khi đã lỗ 7-8%, rồi giá mà mình không chơi chứng khoán thì đâu nên nỗi bây giờ mình đau đầu, căng thẳng, bức bối như bây giờ. Đúng là thà “ăn mắm cáy ngáy o o còn hơn ăn thịt bò lo ngay ngáy”.
Hôm nay, hắn ngồi viết những dòng này, chỉ số vừa giảm hơn chục điểm, nhưng hắn vẫn tin, hắn vẫn hy vọng thời gian tới chỉ số sẽ tăng, ừ thì bây giờ hắn chuyển sang chơi dài hạn, hắn chơi 5 năm, 10 năm thì đã sao! Tiền tiết kiệm của mình mà, mình có mua margin đâu. 10 năm nữa sẽ biết “mèo nào cắn mửu nào”.
Nhưng có một sự thật phũ phàng là hiện tại, tài khoản của hắn đang cạn dần. Hắn mới thấm thía lời vợ hắn, kiếm tiền bằng chơi chứng khoán không dễ dàng gì, phải học hỏi nhiều, cần phải có kiến thức nhất định; không nên tự mãn với vài thành công nhỏ, thành công trong vài tháng, hay vài năm cũng chưa nói lên điều gì; rồi không nên nghe lời rỉ tai của người này, mách nước của hội kia về mã chứng khoán nào đó.
Phải biết giữ kỷ luật với cái đầu lạnh chốt lãi khi đạt kỳ vọng và cắt lỗ khi chạm ngưỡng cho phép; rồi khi đầu tư vào công ty nào phải tìm hiểu thật kỹ tình hình sản xuất, kinh doanh, sức khỏe tài chính của công ty đó, khi mua cổ phiếu là mua một phần của công ty đó, xem lãnh đạo công ty đó là ai để mà đầu tư; không nên dồn hết trứng vào một giỏ; trước khi mơ mộng đến viễn cảnh tốt đẹp hãy lường trước những rủi ro mà chứng khoán mang lại…
Vợ hắn lâu không thấy hắn nói về chứng khoán, thấy cái mặt hắn lầm lì, cau có chắc cũng đoán được cái kết quả đầu tư của hắn. Không! Hắn không thể thất bại được, những đồng tiền hắn bỏ ra là tiền tiết kiệm của vợ chồng hắn, hắn cứ để đấy, biết đâu đến khi nghỉ hưu hắn là tỉ phú, lúc đó giấc mơ của hắn trở thành hiện thực thì sao!?
Phạm Minh Thuận