BÀI DỰ THI: SẮC MÀU CHỨNG KHOÁN
Vietstock - Bùng học bám sàn, tốt hay xấu?
Trong số các nhà đầu tư trên thị trường chứng khoán Việt Nam, ngoài những tay lão luyện, trường cả vốn lẫn kinh nghiệm, thì còn đó vô vàn nhà đầu tư nhỏ lẻ, mà trong số đó có một bộ phận là sinh viên. Vâng, nhà đầu tư sinh viên là những người trẻ nhất, non kinh nghiệm nhất, và dĩ nhiên, dở khóc dở cười nhất.
Cậu cháu tôi là một người như thế. Cái thuở thị trường đi lên suốt năm, cứ mua là thắng thì dân ta quan tâm đến chứng khoán rất nhiều, từ bà bán cá ngoài chợ đến cậu sinh viên sớm tối chăm chỉ học bài. Chính sự chăm chỉ đó, cùng với một cái đầu đầy hoài bão lớn lao và tính hiếu thắng của thanh niên mới lớn, đã biến cậu cháu thành một nhà đầu tư trẻ tuổi.
Để học cách “chơi” chứng khoán thì nhanh lắm, hai ba buổi là nắm được các thao tác cơ bản thôi. Hỏi được dăm câu, cậu đã hăm hở vác laptop đến sàn. Cũng gọi cốc cà phê, cũng dán mắt lên bảng điện như ai, lại nhanh mồm nhanh miệng, cậu đã chiếm được thiện cảm của những người trên sàn. Được khen “tuổi trẻ tài cao”, cậu sướng phổng hết cả mũi.
Vậy đó, ai cũng có thể trở thành nhà đầu tư, miễn là họ muốn. Điều đó đúng với bất kỳ ai, kể cả sinh viên. Có điều, nhà đầu tư sinh viên này lại hơi quá. Máu đến mức bùng học bám sàn, rồi bỏ bê học hành, nghiên cứu cổ phiếu suốt đêm để sáng hôm sau lại bùng học đến sàn. Đã mê đến mức đó thì có khuyên thế nào cũng không nghe, cũng như nước đổ lá khoai thôi. Bố mẹ bảo không nghe, nói gì đến chú nó. Thôi thì đành bám theo nó để kìm nó lại khi nó máu quá thôi.
Khác với những anh già đầu, thanh niên dễ bị chi phối bởi tâm lý hơn. Cứ có tin đồn là cậu lại loạn cả lên, cuống cuồng gọi điện hỏi khắp nơi, rồi thì skype voice chat ầm ĩ đến đám bạn trong “câu lạc bộ nhà đầu tư trẻ”. Ôi thôi, cái hội có 5, 6 đứa tầm tuổi đôi mươi hừng hực sức sống, rủ nhau bùng học đi “rán trừng”. Mua thì cùng mua, chết thì cùng chết, thật hết nước. Thắng thì không nói làm gì, đây lại “hai tí ba tạch” thì không hiểu các cậu phân tích kiểu gì. Đã vậy lại cứ penny mà nhảy mới "ghê răng" chứ.
Còn về tiền đầu tư á? Cậu nào cũng nằng nặc đòi rút hết tiết kiệm bố mẹ để dành cho từ bé mà đi chơi chứng đó. Mỗi cậu cầm 40, 50 triệu nhưng trong hội chưa cậu nào lãi cả. Đến khi bảo các cậu đầu tư thì cũng đừng nên máu quá mà xúc mấy con nhỏ, nhưng có nghe đâu, cứ đâm đầu vào với hy vọng kiếm nhiều. Cái gì cũng có giá của nó, thích kiếm nhiều thì cũng phải có gan chịu lỗ nặng. 5 cậu thì 4 cậu “tạch”, còn 1 cậu thoát. Nhìn mấy bộ mặt buồn thiu khi "tạch" đến thương, nhưng biết sao giờ, đây đâu phải là game mà là tiền thật.
Giờ thì cậu cháu và mấy cậu nhà đầu tư sinh viên đã nghỉ chơi chứng khoán rồi. Đó là chơi chứ đâu phải là đầu tư, vì họ vẫn còn ý nghĩ kiểu đánh bạc may rủi. Thích thì đâm đầu vào mua mà không biết công ty đó như thế nào, thấy thiên hạ mua thì cứ mua thôi. Thật lòng thấy mấy đứa nghỉ mà tôi mừng hết lớn, vì nghĩ rồi bọn nó sẽ tập trung học hành. Vậy mà ôi thôi, do bùng học nhiều quá nên phải học lại, rồi chậm tốt nghiệp cả năm. Tiền thì mất, học thì dở hơi, đúng là một quãng thời gian tệ với mấy sinh viên đó.
Kể chuyện như vậy, nhưng tôi không hề đánh giá thấp các nhà đầu tư sinh viên. Có nhiều người rất giỏi đầu tư từ thời sinh viên, và sau này vẫn thành công. Có chăng, nếu cảm thấy vừa đầu tư mà vẫn đảm bảo việc học thì quá tốt, còn cứ bỏ bê học hành, để phải nợ môn, học lại, không ra được trường thì không ai ủng hộ đâu nhé…
Trung Thành
FILI
Kính mời bạn đọc tham gia Cuộc thi viết: SẮC MÀU CHỨNG KHOÁN Chi tiết xem tại: >> Khởi động cuộc thi viết: SẮC MÀU CHỨNG KHOÁN |